Ôn Văn nhẹ nhàng từ trên đèn đường nhảy xuống, chiếc áo khoác trắng tung bay như đôi cánh dơi giúp anh vững vàng đáp xuống.
Ánh mắt Lý Đại Trang lộ ra cảm xúc mừng rỡ, sau đó vội vàng trốn ra sau lưng Ôn Văn.
Mặc dù ở trong lòng Lý Đại Trang, Ôn Văn cũng rất nguy hiểm, nhưng trong tình huống này, núp sau lưng Ôn Văn chính là an toàn nhất.
"Không phải mày đã đi rồi à, tao tận mắt nhìn thấy xe của mày đã lái về phía trung tâm thành phố..." Trịnh Phong tiều tụy khiếp sợ nói.
Trịnh Phong gọn gàng cũng trừng to mắt, giống như đang tự hỏi một bác sĩ tâm lý như Ôn Văn từ trên đèn đường nhảy xuống mà không hề có chút vấn đề nào.
Ôn Văn nhếch môi cười: "He he, mày xác định thứ ở trong xe là tao à?"
Trịnh Phong tiều tụy câm nín.
Tiếp đó Ôn Văn chặt tay một phát, Lý Đại Trang ngất xỉu, chuyện kế tiếp nếu để người bình thường như cậu ta nhìn thấy thì không tốt lắm.
"Bác sĩ Ôn, anh làm gì vậy?" Trịnh Phong gọn gàng nhíu mày hỏi.
Ôn Văn ngoẹo đầu nói: "Sao, thấy tao xuất hiện ở đây, có kinh ngạc không, có bất ngờ không?"
Trịnh Phong gọn gàng tựa hồ đã bị Ôn Văn làm cho hồ đồ: "Bác sĩ Ôn, tôi không hiểu lời anh nói cho lắm."
"Không, mày hiểu mà."
Ôn Văn giơ tay lên, xung quanh truyền tới vô số âm thanh đập cánh, hai Trịnh Phong cùng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ trong các ngõ ngách của con hẻm xuất hiện chi chít những điểm đỏ.
Những điểm đỏ kia chính là mắt, mắt của lũ dơi!
"Sau khi rời khỏi nhà, tao vẫn luôn giám sát bọn mày, tất cả hành động của bọn mày đều nằm trong lòng bàn tay tao."
Đúng vậy, Ôn Văn đương nhiên sẽ không sơ suất lớn như vậy, sau khi phát hiện vấn đề còn để Lý Đại Trang tự mình trở về nhà.
Anh làm như vậy là vì muốn để Lý Đại Trang làm mồi dụ, sau đó xem thử xem rốt cuộc ai mới là quái vật.
Lúc ở trong nhà Trịnh Phong, Ôn Văn đã phát hiện Trịnh Phong tiều tụy rồi.
Chỉ có điều khi đó ở trong mắt Ôn Văn chỉ là một cái bóng ma không rõ, người bình thường thậm chí sẽ không hề phát hiện.
Nấu nướng trong phòng bếp cũng là bóng ma kia!
Khi đó Ôn Văn đã biết Trịnh Phong tiều tụy này không phải là người.
Nhưng điều mà Ôn Văn không thể xác định là, Ôn Văn gọn gàng chỉnh tề ở bên ngoài rốt cuộc có phải là người hay không.
Vì thế Ôn Văn đã cố ý để rơi bóp tiền của Lý Đại Trang lại nhà Trịnh Phong, sau đó còn bỏ Lý Đại Trang lại trên đường, thử xem ai sẽ đuổi theo.
Kết quả cả hai Trịnh Phong đều xuất hiện đuổi theo, đồng thời còn tiến hành đe dọa Lý Đại Trang làm Ôn Văn xem say sưa, giống như đang xem hiện trường một bộ phim kinh dị vậy.
"Vì thế, hai bọn mày có giả vờ hay không, là thật hay là giả tạm thời để sang một bên, nhưng có thể khẳng định cả hai bọn mày đều không phải thứ tốt."
Sắc mặt Trịnh Phong gọn gàng trở nên âm trầm: "Mày đã thấy hết rồi?"
Ôn Văn mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, tao đã thấy hết rồi."
"Nói tiếp thì bọn mày cũng khá thú vị đấy, lúc tao tới nhà mày đã cố lộ ra những biểu hiện giả dối, không quản là canh thịt trong bếp hay chứng thích ngủ, chỉ cần tao điều tra sâu hơn thì sẽ bị kéo vào tiết tấu của mày."
Trịnh Phong gọn gàng trầm trọng nói: "Nhưng mày đã rời đi."
"Đúng vậy, bởi vì tao đã điều tra sơ qua về mày, mặc dù mày chỉ là giáo viên môn văn của trường trung học Lục Nguyên nhưng chuyên ngành mày học ở trường đại học lại là tâm lý học, vì thế tao phải cố gắng tránh đi sức ảnh hưởng của mày."
Ôn Văn có chút đắc ý cười nói: "Mặc dù tao không cho rằng một người tốt nghiệp một trường đại học bình thường có thể làm ra thứ gì đó quá phức tạp, nhưng hiện giờ xem ra lựa chọn của tao là chính xác."
Nghe Ôn Văn nói xong, biểu cảm của Trịnh Phong gọn gàng trở nên vặn vẹo, đáng sợ: "Không sai, tao tốt nghiệp tâm lý học nhưng những kẻ có thành tích không bằng tao lại có được công việc tốt hơn tao, mà tao thì chỉ có thể làm một giáo viên trung học!"
Ôn Văn vuốt tóc hỏi: "Thế nên, mày muốn báo thù xã hội à?"
Cả hai Trịnh Phong cùng im lặng, sau đó cùng lộ ra nụ cười có phần dọa người: "Mày biết không, để một người bình thường rơi vào tuyệt vọng, sau đó cho nó một chút hi vọng rồi trực tiếp bóp nát đi phần hi vọng kia, biểu cảm mà nó lộ ra khi đó là đẹp mắt nhất."
Ôn Văn gật đầu: "Oh, tao biết rồi, mày là biến thái."
Cả hai Trịnh Phong đều không tức giận, ngược lại xem rằng đó là lời khen ngợi, nhe răng cười: "Coi như tao biến thái đi, nhưng mày nói nhiều như vậy rồi có phân tích được ai trong hai bọn tao mới là Trịnh Phong thật hay không?"
"Mày nghĩ cái rắm gì vậy."
Ôn Văn đưa tay lên tạo dáng chỉa ngón giữ: "Tao mới không rảnh mà chơi game với bọn mày, tao tới để bắt người, ai thật ai giả, chờ tao bắt được rồi tất sẽ rõ."
"Mày khẳng định là không chơi à, tao còn tưởng mày sẽ thú vị một chút, mày biết không, khi đó vợ của tao bị dọa tới phát điên luôn!"
Cơ thể Trịnh Phong dần dần hư hóa, biến thành một bóng dáng không rõ quấn quanh trên người Trịnh Phong gọn gàng.
"Lúc cô ta tin tao là thật, tao sẽ dọa cô ta một phen, lúc cô ta tin người còn lại là thật, tao lại một lần nữa giành lại lòng tin của cô ta, chỉ chơi vài lần thì cô ta đã điên mất rồi, nhân loại đúng là quá yếu đuối."
"Có điều, tao vẫn còn yêu cô ta nên đã đặt cô ta trong tủ lạnh để bảo tồn, sau khi mày chết thì không có giá trị bảo tồn nên tao sẽ cắt nhỏ mày ra cho Đại Trang ăn, hôm nay thằng bé bị dọa sợ, phải cho nó bồi bổ cơ thể mới được."
Sau khi nói xong, Trịnh Phong tiều tụy đã biến thành bóng ma gào thét bổ nhào về phía Ôn Văn.
Ôn Văn nhún nhẹ mũi chân một cái, dễ dàng né tránh.
Tốc độ của bóng ma này cũng không nhanh nhưng Ôn Văn không biết nó rốt cuộc là thứ gì, vì thế sẽ không dễ dàng để nó tiếp cận.
Lúc Ôn Văn đang né tránh bóng ma, Trịnh Phong đột nhiên nhảy lên, giống như một con khỉ leo trên tường rồi từ chỗ cao nhảy xuống, đạp một cước thẳng vào đầu Ôn Văn.
Ôn Văn hơi nhếch khóe môi, hai tên này phối hợp không tệ, chỉ là bọn chúng quá chậm.
Bóng ma và cả Trịnh Phong cao lắm cũng chỉ là thực lực Thăm Dò mà thôi, rốt cuộc là ai cho chúng lá gan, để chúng cho rằng mình có thể giết chết Ôn Văn chứ.
Ôn Văn bây giờ đã sớm không còn là Ôn Văn ngày xưa, cây kiếm ngắn khắc ký hiệu từ trong tay áo xuất hiện, nhẹ nhàng vung một cái, một tia kiếm khí màu đen giống như một con rồng đen bay thẳng tới chân trời.
Sau đó Ôn Văn đi tới trước hai bước, Trịnh Phong rơi xuống đất, sau đó giữa người xuất hiện một khe máu, cả người đã bị cắt thành hai mảnh!
Sau khi cắt Trịnh Phong xong, Ôn Văn lộ ra ý cười nhìn bóng ma.
Kiếm khách thực thụ sẽ không quay đầu lại nhìn thi thể.
Bóng ma dần dần ngưng tụ thành thực thể, biến thành dáng vẻ Trịnh Phong tiều tụy, lần này vẻ mặt của hắn không còn huênh hoang nữa, ngược lại có phần nhút nhát, thực lực của Ôn Văn đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hai người bọn hắn cũng chưa từng chiến đấu với người siêu năng khác.
"Chậc, sau khi tên kia chết mày cũng không biến mất, tức là mày mới là bản thể, vậy chỉ cần giải quyết mày thì chuyện đêm nay sẽ kết thúc đúng không?"
Ôn Văn hơi khom người, chân giẫm mạnh một phát, cả người hệt như đạn pháo bắn tới, thanh kiếm ngắn sắc bén màu đen cũng trực tiếp đâm vào đầu bóng ma Trịnh Phong.
Thế nhưng, một kiếm này của Ôn Văn đã định sẵn là, đâm vô ích!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo